Đức Phật giáo huấn đệ tử thói quen xấu trong ăn, mặc
Không những vậy, thói quen ăn uống của vị đệ tử cũng rất thoải mái, thường không ăn hết cơm đã đổ đi, không hề lo nghĩ hay giữ gìn tiếc rẻ vật dụng mà mình đang có.
Theo thói quen, vị đệ tử hàng ngày đi vào thành để nhận cúng dường, những người lúc trước vẫn thường cúng dường cho ông thì hôm nay lại quay đi, không cho ông bất cứ thứ gì, ông đành lầm lũi ra về.
Vừa thấy ông trở về, Đức Phật hỏi:
Ông phải biết, một hạt thóc là do người nông phu phải cực nhọc làm lụng mà có. Muốn có hạt thóc ấy để nấu thành cơm, thì phải gieo mạ, nhặt cỏ, bỏ phân, tưới tẩm… Chúng ta được sống qua ngày một cách an ổn như thế này là do sự giúp đỡ của rất nhiều người.
Chúng ta không nên quên lãng ân huệ ấy, mà phải dùng cái tâm tri ân để giữ gìn đồ đạc mà họ cúng dường cho chúng ta, và lấy sự tu hành chuyên cần để báo đáp ơn thí chủ.
Luôn ý thức việc tránh lãng phí
Qua câu chuyện trên, Phật dạy quý trọng từng món đồ nhỏ không phải vì Ngài tham lam mà chỉ muốn dạy cho đệ tử của mình một bài học đó là không được lãng phí bất cứ thứ gì trong cuộc sống này cả, thậm chí quả báo lãng phí thức ăn cũng rất đáng sợ.
Đức Thế Tôn đã dạy các Tỳ kheo khi hưởng dụng sự cúng dường cũng phải chừng mực; và Ngài dạy các môn đồ, nếu người tu nhận sự cúng dường của thí chủ dù chỉ một hạt cơm, nhưng không làm được lợi ích cho họ thì Tỳ kheo ấy phải nghĩ đến bản thân, bởi một hạt cơm cúng dường của đàn na thí chủ nặng như núi Tu Di.
Chúng ta hàng ngày được ăn no, mặc đủ nên không hiểu được sự thiếu thốn khi không có chúng, luôn xem mọi sự là đương nhiên mà không quý trọng hay không dùng tâm mà suy nghĩ một chút nào.
Thực ra, do sự vô tri ta mới dẫn đến sự lãng phí ở hiện tại, thái độ không đúng với những gì mình đang sở hữu cũng là thể hiện sự thiếu hiểu biết. Chúng ta không đủ thông tuệ để nhìn nhận về nhân quả của những thói quen xấu này của mình nên mới không sợ hãi, không răn mình trong từng việc nhỏ dù đó là ăn uống hay mặc.
Trong cuộc sống hiện thực có rất nhiều người lãng phí rau củ quả, bát cơm, một tờ giấy hay một ly nước. Họ nghĩ rằng chuyện bình thường và đơn giản trong đời sống, bỏ đi một chút cũng chỉ là chuyện nhỏ nhặt. Nhưng nghĩ xem trên thế giới 7 tỷ người ai cũng như họ thì sự hao tổn các nguồn lực này nhiều tới đâu.
Sống ở thời kỳ hiện đại phát triển, nói đến tiết kiệm đồ ăn hay mặc chắc không ít người cho rằng, sao phải khổ vậy. Hầu hết chúng ta dù ăn hay mặc chỉ nghĩ tới sự thoải mái của tâm mình mà không cân nhắc cẩn thận bữa nào ăn chừng này là đủ, quần áo mặc chừng đó là được rồi. Khi có tiền, ta có xu hướng ăn thật nhiều, mua sắm quần áo càng nhiều càng tốt nhưng càng ăn càng thèm, càng có nhiều càng thấy thiếu.
Điều này xuất phát từ tâm tham của chúng ta nên ta khó kiểm soát bản thân, vẫn làm theo những gì mình ham thích mà không nghĩ trước, nghĩ sau cẩn trọng.
Nhưng đến khi dịch bệnh kéo đến như vài năm gần đây ta mới thấy quý từng ngọn rau khi mà cả tuần không thể mua được ở đâu dù bạn có rất nhiều tiền. Thế nên, trên cuộc đời này, dù là một cọng cỏ, một nhánh cây đều đáng quý, cần cẩn thận gìn giữ. Phải luôn hiểu và trân trọng công sức cũng như tấm lòng của những người đã làm ra những thứ ấy.